Cái gì mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ đến phải không?

(Tinh yeu gioi tinh) - Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu. 
 
Lời chưa nói sẽ thay bạn gửi những tâm sự đến người ấy. Hãy gửi những tiếc nuối, day dứt, câu chuyện tình yêu của mình đến email của Lời chưa nói: Tinhyeugioitinh.eva@24h.com.vn. Qua Lời chưa nói, những tâm sự của bạn sẽ đến được với hàng triệu độc giả và nhận được sự sẻ chia, đồng cảm. (Yêu cầu viết có dấu, không được viết tắt và phải ngắt đoạn).
Tôi đã ra dãy tự học, nhưng không thấy cậu. Tôi đã đứng một góc cửa sổ để tìm dáng hình cậu đá banh, nhưng cũng chẳng thấy cậu. Sao cậu không xuống?
Và một dạo…Có một người khá giống cậu cũng hay chơi thể thao vào những ngày chủ nhật. Tôi hào hứng  mang cặp kính cận trông ra để quan sát. Cậu đá rất cừ. Và một buổi chiều tôi cùng nhìn thấy cậu và người ấy với hai mái tóc ngắn dài khác nhau… Tôi ngỡ người. Tôi không buồn vì đã ngộ nhận nhưng tôi buồn vì không nhớ nổi gương mặt cậu.

Lẽ ra tôi đã có rất nhiều cơ hội để nói dù chỉ một câu chào mỗi khi đi ngang qua cậu, song chẳng có gì xảy ra ngoài những khoảng không mà tôi bỏ ngõ…Tôi chẳng biết gì về cậu ngoài một cái tên “ Hùng” mà loáng thoáng nghe được ở đâu đó. Thậm chí khi tôi nhận ra cậu và anh chàng vẫn thường ngày đá bóng  kia là hai người khác nhau, tôi đã hoài nghi về cái tên Hùng đó. Tôi biết cậu quen thân anh Hoàng, mấy lần tôi tính bắt chuyện với anh Hoàng để hỏi thăm cậu nhưng không thể.

Dần dần tôi muốn chỉ cần thoáng nhìn thấy cậu là đủ rồi. Nhưng cậu chẳng bao giờ xuất hiện. Một năm rồi đấy. Và tôi nhận ra một điều rằng dường như những gì đang diễn ra chỉ ở một phía bên tôi. Cậu không hề biết đến. Cái mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ tới phải không…?

Cái gì mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ đến phải không?, Tình yêu -  Giới tính, loi chua noi, loi yeu, cho doi, tam su tinh yeu, bao phu nu, tinh yeu gioi tinh, yeu don phuong,
Điều đó sẽ không đến phải không? (Ảnh minh họa)

Tôi luôn nghĩ về cậu bằng hình ảnh của một thư sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc, sơ vin và cắp sách ra dãy tự học đến khuya. Và tôi để tâm đến cậu còn vì một nụ cười trìu mến mà cậu đã dành cho cái gật đầu  hiếm hoi khi nhìn thấy cậu trên đường. Những điều đó đã khiến tôi không muốn đón nhận hình ảnh của một ai khác dù cũng đã có vài người muốn đến với tôi. Có lẽ tôi đã làm cho họ buồn, cũng như tôi bây giờ.

Chẳng còn bao lâu nữa, tôi sẽ tốt nghiệp và tự đi trên đôi chân của mình. Tôi thấy trước những khó khăn nhưng không biết phải đối mặt như thế nào. Tôi đã học rất nhiều nhưng dường như chỉ là sự trống rỗng, cả trong nhận thức lẫn tư tưởng. Song, những gì mà tôi dành cho gia đình và cậu từ khi xuất hiện luôn đầy ắp.
Cậu à, tôi không biết tôi còn có thể nhớ cậu thêm bao lâu nữa. Trái tim tôi như đang chia nửa, nửa dành cho nỗi buồn đơn phương đang mong tìm lối thoát và nửa dành cho cảm xúc khi đứng trước một chàng trai nào đó.
Cứ viết như thế này, tôi thấy mình thật thảm hại. Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu. Và nếu một ngày cậu có cơ hội nhận lấy mấy dòng này thì… hãy biết cho mình chứng đó thôi. Chỉ cần cậu biết thôi…
29/1/2012
t t (ngaymaitroilaisang58@..


0 nhận xét

Leave a Reply

Copyright 2009 Sinh Viên Sống Thử All rights reserved Designed by IMVCorp